Mỗi bàn là một thế giới riêng của rừng, biển, như "tổ chim" lơ lửng giữa trời. Lên xuống bằng cáp, nhân viên phục vụ cũng đu mình trên cáp…
Các phiên bản cũ, đời một nghìn chín trăm lâu lắm, vẫn tràn ngập phố phường: ồn ào, la lối, dzô ra trong tiếng nhạc “xào cua xấy mỳ” thùm thụp đấm vào ngực.
Nhà hàng vẫn hô tướng lên: Nhậu, ói ra đừng sợ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét