Đầu năm mới này, hôm mồng 2, cái bà Lệ, ở Bình
Dương, lại nổi đoá đốt ông chồng tên Thông, Lằng nhằng khai đi, rồi lại
khai lại, “vì anh Thông có bồ".
Trước đó, chuyện lại là bà làm ăn thế nào nợ đầm
đìa, phải bán nhà, chia tay…Nhà sắp giao, cãi vã. Cả năm trước đồn
tận thế chả sao, đúng tối đầu năm “tận thế” đến nhà bà thật, chỉ
tốn 30.000 đồng tiền xăng. Nửa đêm, đổ xăng lên nệm chồng đang ngủ, nổi lửa.
Dã man, những vụ đốt chồng có cái chung: Nợ nần,
cãi vã, bài bạc, bán nhà, bồ bịch… Nhiều chuyện khác chồng giết
vợ, cũng đủ kiểu kinh hoàng, cũng đủ cớ vớ vẩn. Còn chuyện bạo
hành gia đình, đánh vợ như két chả hiếm.
Số, lấy nhau đã đời rồi bỗng nhận ra không hạp,
không sống chung được. Không được thì thôi, mắc mới gì phải giết, lại
giết kiểu kinh hoàng. Sao không chia tay văn minh, lại bí mật bất ngờ dùng
bạo lực tức tưởi? Thế mới là chuyện hồi sau mới rõ.
Hồi trước, một gái sắp lấy chồng gấp, mủm mỉm khai
lý do: Lấy gấp vì ông có thể bỏ được! Chưa lấy đã tính bỏ là sao? Tiêu
chuẩn lựa chọn có cả tá, nhưng trong đó có một “gạch đầu dòng” rất
quan trọng: Nếu hết tình nghĩa có thể chia tay vui vẻ.
Nào ai lường được cái gì sẽ đến. Nếu không còn sống
chung được, sẽ vui vẻ làm người dưng nước lã… nhưng nhất định không thành
kẻ thù, hầm hè hại nhau.
Không chịu nổi, cứ cho là một bên có tội. Thí dụ, gã
bị bắt quả tang trai trên gái dưới, hay ả bài bạc nợ ngút đầu, sểnh
ra tha của chung về làm của riêng… thì chia tay cho nhẹ nhàng, “văn minh
như thể văn minh”.
Rỉa rói, đào lên lộn xuống, trì chiết, móc nhiếc…
chỉ thêm khổ cái thân, già thêm người.
Bài cần học lúc ván chưa đóng thuyền: chọn lấy
người “dễ bỏ”. Chẳng may mai mốt, một khi tàu đã cạn, máng đã ráo,
chỉ cần nhỏ nhẻ “hay là mình chia tay” là được OK liền, chỉ cần làm
tiếp các thủ tục...
Nhiều chị số sướng, gặp toàn anh biết điều, bỏ dăm
lần vẫn vui như Tết. Một anh vừa bỏ bà hai, sắp lấy bà ba, khề khề
khai: Đàn ông thế, quyết liệt, lấy cũng lấy cho bằng được, nhưng khi
cần bỏ cũng quyết bỏ cho bằng được. Chỉ khác không cần đánh, dù bằng
đoá hồng.
Một đôi vừa làm “đám cưới ngược”, cũng thiệp mời,
vài mâm khách sạn, đon đả đón khách, cười nói tươi vui và long trong
tuyên bố lý do… chia tay. “Khổ chủ” bảo lúc cưới có mời, lúc chia tay
cũng mời cho rõ ràng.
Thủ tục buổi lễ vui phết: rình giấy, công bố, cụng
ly, trao nụ hôn cuối… cả nhận lời chúc tụng may mắn trong tương lai.
Mấy vụ êm đẹp ấy, hỏi ra, toàn dân có học. Cứ bảo
tại sao ra sức khuyến học. Học thành “tông”. Nhà có “tông”, chí ít
chưa ai ra tay đốt chồng để hưởng hậu hoạ.
Có học, không nhất thiết giỏi toán, lý, hoá…không phải
trường nọ, bằng kia. Có học thế cũng chưa đủ, đến nhà thày cô học
thêm cũng không được dạy.
Làm gì có môn nào, ai dạy: một tiêu chuẩn chọn vợ, chọn
chồng là lấy người có thể bỏ (khi cần). Ai cũng trở nên “khôn” thế, sẽ
chẳng ai dại đâm đầu làm liều, hút sách, nợ nần, bài bạc, tối mắt bồ
bịch… Các “tế bào xã hội” tự dưng trở nên “văn minh như thể văn minh”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét