xoè… đó là điệu nhảy Gangnam Style xuất xứ từ Hàn
Quốc, gây sốt.
Không phải Xì-lâu, chả phải Cha chả, Híp hóp, chỉ
là xì-tin Gangnam, loăng quăng vỗ
đập, phi cưỡi, như lên đồng tay bắn súng lục tay bơi
thuyền rồng…
Style là Xì-tin, Gangnam là tên một quận xịn của thủ
đô Seoul, chỉ địa danh phía nam
con sông. Gangnam Style nhại phong cách tay chơi quận
nhà giàu, kệch cỡm chả thèm
giống ai.
Tay rapper Park Jae Sung (viết tắt thành niick PSY) nghĩ
ra trò này để giễu lớp nhà giàu
mới nổi ở quận Gangnam, bằng hình ảnh thằng béo nhà quê
thô kệch mà hơi tý vỗ
ngực xì-tin Gangnam.
Không có gì. Là không có gì tỏ ra chuyên nghiệp. Chỉ
từ một bài hát như ngớ ngẩn
với những động tác ngẩn ngơ, múa may ngốc nghếch, ăn mặc kỳ
cục, có mỗi từ khoe
khoang của thằng béo "Oppan Gangnam Style" (Anh
có xì-tin Gangnam) mà cứ nhại đi
nhại lại.
Dân Hàn ngó nghiêng, từ khoái rồi sốt, lũ lượt hoa
chân múa tay. Giờ thì khắp châu Á,
cả Âu, Mỹ, từ quan chức LHQ đến đám tù nhân Phi, từ
gầy rộc đến mũm mĩm, chả no
cơm ấm cật cũng giậm giựt chân tay hua theo
"Gangnam Style" như mốt.
Thế thôi mà bao quận, phường, quân khu nhà giàu khắp
nơi, từ Hoàn Kiếm, Ba Đình
cho đến Tây, Ta, Tầu, Tưởng không làm được đấy.
Giangnam có giàu, ăn chơi đú đởn cũng chả bằng các
kinh đô ánh sáng, sòng bạc Âu
Mỹ. Xa hoa, hoang tàn… cũng chả bằng những nơi quen
xì-tin sĩ, thích “thể hiện”, hay
tức nhau tiếng gáy là vung tiền mua một chốc vui.
Thế tại sao họ dấy lên được phong trào quần chúng
sôi động, tạo sức sống, niềm vui,
tự hào?
Hỏi thì phải hỏi lại: Tại sao phim Hàn, nhạc Hàn,
thời trang Hàn trăm hoa đua nở, hút
khách?
Cứ cho là họ có chủ trương, chính sách đúng đắn,
đưa văn hoá làm ngoại giao, lấy
ngoại giao văn hoá phục vụ kinh tế…
Vấn đề là triển khai thế nào, các khâu phối kết hợp đồng bộ ra sao mà đạt hiệu quả cao, tạo phong trào sâu rộng?
Vấn đề là triển khai thế nào, các khâu phối kết hợp đồng bộ ra sao mà đạt hiệu quả cao, tạo phong trào sâu rộng?
Có cái khác tý. Có thể chỉ là đơn giản hoá, quần
chúng hoá, gần gũi, giao lưu, lôi người
xem cùng vào cuộc. Không sân khấu hoành tráng, mà ở
sân trường, công viên, trên xe
bus, trong phòng tập thể dục, có khi trong nhà vệ sinh ...
Không loè loẹt, khỏi “lộ hàng”, chả nuột nà, chải
chuốt bóng bẩy, xa cách…cứ thô mộc
thế thôi mà hút.
Có thể người xem chán ngấy các trò õng ẹo, chảnh
choẹ, nên khoái “bình dân học vụ”
gần gũi. Nó tạo tương phản, và sự “bất cần” nhập
phe này tạo hiệu quả. Nghệ tưởng
như không nghệ mới tài, cũng như hài giả nghiêm.
Đơn giản như đang giỡn, chả thấy tính chiến đấu,
tính tư duy… Nội cái tính quần với
tính chân cũng đủ làm nên sự khác biệt.
Tăng Gia Phát
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét